A Di Đà Phật chứng được cứu cánh viên mãn, chúng ta niệm danh hiệu Phật này, mục đích là gì? Mong rằng chúng ta giống như đức Phật Di Đà chứng được viên mãn, như thế là đúng.
… Chúng ta coi tiếp đoạn sau: “hựu Viên Trung Sao viết”, chú giải Kinh Di Đà của U Khê đại sư. “tứ minh vân”, Tứ Minh tôn giả của tông Thiên Thai. “Viên cực chi quả, sở hữu danh tự, nhất nhất bất hư, cứu cánh thành tựu, cái kỳ sở chiêu, giai cực chân cố”.
Phật A Di Đà chứng được cứu cánh viên mãn, chúng ta niệm danh hiệu Phật này, mục đích là gì? Mong rằng chúng ta giống như đức Phật Di Đà chứng được viên mãn, như thế là đúng. Làm được không? Được! Chỉ cần bạn dùng câu A Di Đà Phật này, trong cuộc sống hàng ngày của bạn, dùng nó thay thế cho khởi tâm động niệm phân biệt chấp trước, thì sẽ thành công ngay.
Vừa mới khởi niệm là A Di Đà Phật, tất cả đều quy về A Di Đà Phật, không để cho khởi tâm động niệm phân biệt chấp trước trổi dậy, dùng danh hiệu Phật đè nén nó, khống chế nó, lâu ngày chày tháng thì không còn nữa, không hề hay biết là mình đã thành A La Hán, thành Bồ tát, thành Phật rồi.
Niệm niệm vô lượng giác, giác mà không mê, đó là nghĩa này, bạn phải biết niệm. Vừa có chấp trước là mê rồi, A Di Đà Phật, quay về vô lượng giác, vừa có phân biệt là mê rồi, khởi tâm động niệm là mê rồi.
Dùng phương pháp nào để phá mê khai ngộ đây? Dùng một câu A Di Đà Phật, rất có tác dụng, rất hữu hiệu. Không nên bị người ta lường gạt, trên thế giới ngày nay có quá nhiều người lường gạt, yêu ma quỷ quái nơi nào cũng có, bạn không đi theo Phật thì đi theo ai? Nhất định không được đi theo quỷ thần, nhất định không được đi theo tà ma.
Đầu tiên bạn phải có được huệ nhãn, đối với con người, đối với sự việc bạn phải thấy được rõ ràng minh bạch, thì bạn mới không bị mắc lừa. Cho nên tất cả danh tự, chính là lục tự hồng danh. Nhất nhất bất hư, cứu cánh thành tựu, cái kỳ sở chiêu. Sở chiêu là cảm ứng, giai cực kỳ cố. Cùng với tự tánh tương ưng, đối với những thứ khác không tương ưng, mà tương ưng với tự tánh, tương ưng với trí huệ đức tướng sẵn có trong tự tánh.
Cố đại kinh vân, đại kinh ở đây chính là Kinh Vô Lượng Thọ, là bổn kinh. “thế đế đản hữu danh, vô thật nghĩa”. Thế đế ở đây giảng về cái gì? Giảng về thập pháp giới, không chỉ riêng lục đạo, vì sao vậy? Nó không tương ưng với tự tánh. “đệ nhất nghĩa đế, hữu danh hữu thật nghĩa”. Lục tự hồng danh là đệ nhất nghĩa đế.
Vô lượng giác là danh, tự tánh đích thật là vô lượng giác, hơn nữa Vô lượng giác không sanh diệt. Đức Thế Tôn nói trong kinh Hoa Nghiêm, tất cả chúng sanh đều có đức tướng trí huệ của Như Lai, đây là hữu danh hữu thật nghĩa. Phật là Cứu cánh đệ nhất nghĩa đế. Phật là ai? Là chính mình đây, chẳng phải là người khác, mình vốn là Phật. Bây giờ có phải là Phật không? Bây giờ là Phật, chỉ là bây giờ trong tự tánh của bạn có lớp chướng ngại, vọng tưởng phân biệt chấp trước, những thứ này đã làm chướng ngại bạn.
Nếu chúng ta dùng thế gian pháp mà nói, thì bạn là một ông Phật hồ đồ, bạn có chướng ngại, một ông Phật chướng ngại, sau khi bỏ hết chướng ngại, thì bạn chính là bậc Đại giác có trí huệ. Bạn xem có ba loại chướng ngại, bỏ đi một loại chấp trước, bỏ đi chấp trước, thì bạn thành Chánh giác, danh từ trong đạo Phật gọi là A La Hán, buông bỏ tâm phân biệt, thì bạn là Chánh đẳng Chánh giác, là Bồ tát, tôn xưng bạn là Bồ tát. Buông bỏ vô minh, vô minh là khởi tâm động niệm cực kỳ vi tế, buông bỏ được cái này, thì bạn là Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác, bạn hoàn toàn hồi quy tự tánh, bạn là cứu cánh viên mãn Phật, bạn nên thành Phật, bạn vốn là Phật.
Trong Phật giáo nói đến tín tâm, đây là tín tâm quan trọng nhất, đối với điều này bạn không tin, thì sự công phu tu tập của bạn vĩnh viễn không bao giờ đắc lực. Cho nên đạo Phật không giống với những tôn giáo khác, đó là sự thật đấy.
Bạn xem đạo Phật nói về thế giới Cực lạc, Cực lạc thế giới không phải là một quốc gia, nơi đó không có chánh phủ, không hề nghe nói thế giới Cực lạc có Hoàng thượng, không có, Cực lạc thế giới có vị đại thần, cũng không có, thế giới Cực lạc có thị trưởng, cũng không có luôn. Vậy thế giới Cực lạc là gì? Thế giới Cực lạc là một lớp học, sống ở bên đó chỉ có hai hạng người, một thầy giáo, một học sinh, nó lớp học. Cho nên chúng ta nên xem thế giới Cực lạc như một khu vực, nó không phải là một quốc gia.
Trong tôn giáo nói thì đó là quốc gia, có Thượng đế, có tổ chức chánh phủ, Cực lạc không phải vậy, cho nên đó là trường học. Thập phương chư Phật Như Lai cùng nhau mở một trường học ở đó, Phật A Di Đà là hiệu trưởng, Quan Âm, Thế Chí, Văn Thù, Phổ Hiền đều là giáo thọ ở đó, cho nên đến đó là người cầu học, là người thành tựu.
Khi bạn thật sự thành Phật rồi, bạn không thể ở luôn nơi thế giới Cực lạc, điều đó không thể được, trường học không thể ở như nhà mình, sau khi đã thành tựu, bạn nên làm như đức Phật, đi giáo hóa chúng sanh trong biến pháp giới hư không giới, nơi nào có duyên thì đến nơi đó, điều này nhất định phải hiểu rõ.
Bạn xem những tôn giáo khác, sanh lên thiên đường, về được thiên quốc, thì sẽ an cư nơi đó, nhập khẩu ở đó, thế giới Tây phương Cực lạc thì không phải vậy, học thành công rồi, thì mau chóng rời trường học, để đi làm sự nghiệp dạy học của mình, hoàn toàn khác. Chư Phật Bồ tát đối với thiên quốc rất tôn trọng, gặp Thiên vương, Thượng đế, cũng tôn trọng tán thán, chúng ta thường thấy trong kinh điển….
Trích đoạn trong:
Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa Tập 34
Chủ giảng: Lão Hòa Thượng – Pháp Sư Tịnh Không