https://youtu.be/YRM4pTDcrpY
Niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ thì ngoại duyên quan trọng nhất chính là không bị hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Có khi tu hành trong nhà còn thù thắng hơn ở chùa.
Trước hết là các câu hỏi của các đồng tu Trung Quốc, tổng cộng có 14 câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất: Chúng con y theo giáo huấn của lão Pháp sư, lấy bộ Kinh Vô Lượng Thọ, một câu Phật hiệu, mỗi ngày nghe giảng kinh 4 giờ, dùng phương pháp như vậy để học tập. Nhưng chúng con tự tu ở trong nhà, thiếu ngoại duyên đến chùa cộng tu, liệu có thể tự tại vãng sanh không?
Niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ thì ngoại duyên quan trọng nhất chính là không bị hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Có khi tu hành trong nhà còn thù thắng hơn ở chùa. Nếu trong chùa không có trợ duyên tốt, không có Niệm Phật Đường thật sự tốt, không có sự hộ trì như lý như pháp, người ở ngoài nhiều.
Lời người xưa nói vẫn là có đạo lý, “biết quá nhiều việc thêm phiền não, quen quá nhiều người lắm thị phi”, nhiều người thì có thị phi, ngược lại không thể thành tựu. Từ xưa đến nay, người thật sự thành tựu, quá nửa là bế quan, họ hoàn toàn đoạn tuyệt với ngoại duyên. Từ chỗ này thì bạn sẽ biết người hộ quan rất tận tâm, rất có trách nhiệm, có thể ngăn mọi ngoại duyên cho bạn, để hoàn cảnh tu hành của bạn thanh tịnh. Một ngày có thể nghe giảng kinh 4 giờ, niệm Phật 20 giờ, đây là thông thường nói tối thiểu. Tốt nhất là niệm Phật không được gián đoạn, vậy mới chân thật đạt được tự tại vãng sanh.
Gần đây, trường hợp của cư sĩ Hoàng Trung Xương ở Thâm Quyến rất đáng để tham khảo. Ông ấy bế quan, tịnh khẩu ba năm, mỗi ngày ít nhất đọc hai bộ Kinh Vô Lượng Thọ. Ông không nghe giảng kinh, chỉ đọc kinh, sáng đọc một bộ, tối đọc một bộ, niệm Phật hiệu không gián đoạn, mệt thì nghỉ, nghỉ khỏe rồi lại niệm tiếp. Ông không nói chuyện với người khác, người khác cũng không nói chuyện với ông, cho nên tâm của ông là định. Bế quan 3 năm, ông là 2 năm 10 tháng, còn có 2 tháng nữa là viên mãn, ông đã biết trước giờ đi, đã vãng sanh rồi. Ông đã làm thí nghiệm cho chúng ta, pháp môn Tịnh Tông niệm Phật cầu vãng sanh, ba năm rốt cục có phải là thật không? Ông đã làm rất nghiêm túc, quả nhiên sau ba năm thì thành công.
Chính mình phải có quyết tâm, quan trọng nhất chính là bạn phải buông được xuống. Bạn còn có chuyện bận tâm không thể buông xuống, vậy thì không được, bạn tu ba mươi năm cũng không có cách gì vãng sanh. Chân thật buông xuống, triệt để buông xuống. Người thân quyến thuộc của bạn phải hiểu bạn thì sẽ không làm phiền bạn, đây mới là quan trọng. Nếu người thân quyến thuộc thường hay đến quấy nhiễu bạn thì bạn sẽ gặp phiền phức. Cho nên, ở chùa hay trong nhà đều không nhất định, chủ yếu chính là hoàn cảnh, hoàn cảnh ở nhà tốt thì ở nhà có thể vãng sanh; hoàn cảnh ở chùa tốt thì cũng là trợ duyên rất tốt.
Câu hỏi thứ hai: Có đồng tu tu hành tại gia chỉ nắm một câu Phật hiệu, không đọc kinh cũng không nghe giảng kinh. Ba tháng sau, cảm thấy hằng ngày khi nhiễu Phật thì có hoa sen đi cùng, khi lễ Phật thì Tây Phương Tam Thánh đang ở trước mặt. Vì vậy rất nhiều đồng tu đã noi gương học tập theo, không nghe giảng kinh, không đọc kinh, chỉ niệm một câu Phật hiệu. Xin hỏi chúng sanh thời mạt pháp phải nên tu hành như thế nào mới có thể thật sự được tự tại vãng sanh?
Lời họ nói là đúng, cũng giống như cư sĩ Hoàng Trung Xương. Vấn đề chính là họ chân thật có thể buông được xuống, thật sự không muốn sanh tử trong lục đạo luân hồi nữa, chân thật muốn xuất ly, buông được sạch sẽ, vậy thì được. Khi xưa, đồ đệ của lão Pháp sư Đế Nhàn chính là một câu Phật hiệu mà vãng sanh, Ngài ấy không biết chữ, Ngài cũng không tụng kinh, chính là một câu A Di Đà Phật, cũng là ba năm, biết trước giờ đi, đứng mà vãng sanh, đây là tấm gương rất tốt. Cho nên mấu chốt là ở chỗ bạn có chân thật buông xuống hay không?
Quan trọng nhất chính là câu nói này, chân thật buông xuống thì không ai chẳng thành tựu. Nếu không phải là chân thật buông xuống, còn có việc bận tâm, còn có vọng tưởng phân biệt chấp trước, vậy thì không đi được, nhất định phải biết đạo lý này.
Chúng ta biết đồ đệ của lão Hòa thượng Đế Nhàn là ông thợ vá nồi, cả một đời nghèo cùng khốn khổ, không muốn đến nhân gian nữa. Lão Hòa thượng dạy ông một câu A Di Đà Phật, niệm mệt thì nghỉ, nghỉ khỏe rồi lại tiếp tục niệm. Trong tâm của ông không có tạp niệm, ý niệm gì cũng không có; nói cách khác, chỉ có một câu A Di Đà Phật, ngoài câu A Di Đà Phật ra, không có tạp niệm nào cả. Đây chính là “tịnh niệm tương kế” (tịnh niệm tiếp nối) mà trong kinh điển đã nói, ông làm được rồi.
Ý niệm của ông chính là A Di Đà Phật, không có ý niệm thứ hai, vậy thì được, tuyệt đối không có vấn đề gì. Cho nên, có người muốn học, chân thật có thể học được thì là việc tốt. Giống việc vãng sanh của cư sĩ Hoàng Trung Xương, làm ra sự thị hiện cho mọi người xem, bạn làm giống như ông ấy thì nhất định cũng vãng sanh.
Từ tấm gương vãng sanh này mà xem, pháp môn Tịnh Tông xác thật là đạo dễ hành, đơn giản, dễ dàng, ổn định, trong thời gian ngắn thành tựu thù thắng khôn sánh. Vấn đề chính là bạn có thể tin tưởng không? Bạn có thể buông xuống không? Bạn hoài nghi pháp môn này, đối với hết thảy việc vụn vặt trên thế gian này bạn có một việc không buông xuống nổi thì không được. Thật sự phải không có mảy may chướng ngại, không có mảy may lưu luyến, vậy mới được.
Câu hỏi thứ ba: Mạt học là chúng xuất gia ở Hà Nam, xuất gia với một vị tự xưng là Pháp sư xuất gia là đệ tử của Ngài. Vị Pháp sư này lợi dụng danh nghĩa của Nhà Tưởng Niệm Vạn Tánh Tổ Tiên để thu gom tiền ở trong ngoài nước. Hiện nay vị này dính vào nợ nần, trách nhiệm đổ hết lên đầu của mạt học. Xin hỏi phải làm sao?
Điều này tôi không biết làm sao cho tốt, bạn phải đi hỏi vị sư phụ đó phải làm như thế nào thì mới được. Tôi cũng không biết có sự việc này. Tôi nhân trường hợp này để báo cáo với mọi người một lần nữa, cả đời của tôi không thu nhận đồ đề xuất gia.
Những Pháp sư chữ Ngộ, có hai mươi mấy người đi cùng tôi, đây là do Quán trưởng Hàn Anh ở Thư Viện Hoa Tạng thu nhận trước đây. Bà ấy muốn xây dựng đạo tràng, cả đời tôi không có đạo tràng. Người ta muốn xuất gia với tôi, tôi không có đạo tràng, không nơi nào cho bạn ở. Cả đời tôi đều là ở trong nhà do các vị cư sĩ cúng dường, cúng dường không phải là cho tôi, quyền sở hữu là của họ, tức là nói tôi đi ở nhờ.
Tôi ở Hồng Kông, nhà cửa ở nơi này là của lão cư sĩ Trần, tinh xá của chúng tôi ở đây có ba tầng, một tầng là do lão cư sĩ Trần quyên tặng. Chúng tôi ở đây có tổ chức, có ban quản lý, không phải là tài sản của riêng tôi, không phải là bà ấy tặng cho cá nhân tôi. Bà ấy cho tôi mượn nhà của bà ấy để ở, cho tôi một chiếc chìa khóa là được rồi.
Hết thảy chi tiêu đều nhờ bà ấy trả, tiền điện thoại, tiền nước, toàn bộ đều do bà ấy trả, tôi đều không biết. Mấy chục năm trong tay tôi không đụng đến tiền. Cho nên tôi không có cách gì nhận đồ đệ, nhận đồ đệ thì không có chỗ ở. Bà ấy cúng dường cho một mình tôi thì dễ, nếu tôi dẫn theo vài người thì bà ấy không dám cúng dường tôi nữa, quá nhiều người, gánh nặng quá lớn. Mọi người phải hiểu rõ.
Vị Pháp sư đó tự xưng là đệ tử xuất gia của tôi, tôi không biết Thầy ấy. Loại tình hình này, ở trong nước, tôi nghe nói rất nhiều, do Cục Trưởng Cục Tôn Giáo nói với tôi. Cục Trưởng Cục Tôn Giáo Quốc Gia nói với tôi rằng, họ lấy danh nghĩa của tôi, đến khắp nơi phô trương lừa dối. Cục Tôn Giáo cũng đã hiểu rõ, họ nói: “Thưa Pháp sư, nếu Ngài không biết việc này thì chúng tôi sẽ xử lý”. Nếu gặp phải vấn đề này, các vị phải tìm Cục trưởng Diệp của Cục Tôn Giáo Quốc Gia, hỏi ông ấy xem cách xử lý như thế nào? Đây là việc vi phạm pháp luật, nhất định phải xử phạt theo pháp luật.
Người mà cả đời chúng tôi học tập chính là Thích-ca Mâu-ni Phật, học tập với Bổn Sư. Thích-ca Mâu-ni Phật cả đời không có đạo tràng, mặc dù Ngài nhận không ít đệ tử, nhưng những đệ tử đó đều giống như Ngài. Đời sống của họ đều là ôm bình bát, nơi ở đều là ngồi dưới cây, gọi là ngủ dưới gốc cây, ngày ăn một bữa, trải qua đời sống thanh khổ như vậy.
Học trò của Ngài, gọi là chúng thường tùy, có 1.250 người. Ngài không sợ, Ngài không cần nhà ở. Cho nên, cả đời Phật không xây dựng đạo tràng, điều này chúng ta phải biết. Có nơi nào thỉnh mời, Phật rất từ bi, Ngài đều nhận lời đến đó để giảng kinh, dạy học. Giảng một thời gian, giảng xong rồi thì Ngài rời khỏi, không phải là ở lâu dài ở một nơi. Cả đời Phật trải qua chính là đời sống du hóa.
Câu hỏi thứ tư: Cư sĩ vãng sanh rồi thì người nhà có cần phải cúng thí thực không?
Nghi thức này nếu quen thuộc rồi thì có thể làm. Quỷ thần, chúng sanh ở cõi u minh, họ cũng là một trong những chúng sanh trong lục đạo. Phật pháp vô cùng từ bi, Phật không những dạy người mà còn dạy cho tất cả chúng sanh ở trong chín pháp giới. Phật ở trong kinh điển dạy khi có những việc này, chúng ta cũng nên giúp đỡ họ.
Việc cúng thí thực này, bất luận là ở am đường, chùa chiền, hoặc là ở gia đình mình, ngay cả khi chúng ta đi du lịch bên ngoài, thì giống như Thế Tôn thời đó, có thể làm ở dưới cây trong rừng, ở nơi đồng ruộng.
Câu hỏi thứ năm: Xin hỏi việc lấy tiền kiếm được do các hành vi không như pháp như trộm cắp, lừa gạt, sát sanh… để bố thí cúng dường thì phải chịu quả báo gì?
Phàm là những thứ này thì gọi là tiền tài bất nghĩa, không phải là có được bằng phương thức bình thường, một người tốt trên thế gian đều không muốn tiếp nhận. Người xưa nói “kẻ sĩ, người quân tử”, một người hiểu biết, rõ lý cũng chẳng chịu tiếp nhận, huống chi là Phật Bồ-tát?
Về sau bạn sẽ hiểu được bạn dùng thứ này để bố thí cúng dường thì không đạt được quả bảo, quả báo bạn có được là tiêu cực, tuyệt đối không phải là quả thiện, phải hiểu điều này. Do đạo lý này mà Phật dạy chúng ta “giữ tâm tốt, nói lời tốt, làm việc tốt, làm người tốt”, có người tốt nào lại làm những việc trộm cắp, lừa dối, sát sanh chứ? Không thể dùng thủ đoạn này, đây không phải là người tốt.
Đạo tràng của chúng tôi, những năm đầu ở Đài Loan, đạo tràng đầu tiên là Thư viện Phật Giáo Hoa Tạng do Hàn quán trưởng chủ trì được mười mấy năm. Thư viện tiếp nhận cúng dường của tứ chúng, nhưng Hàn quán trường là một người rất hiểu lý lẽ, tiền cúng dường của người ta mang tới, bà nhất định sẽ hỏi họ tiền từ đâu ra? Số tiền ít thì không hỏi, nếu số tiền quá lớn thì bà nhất định sẽ hỏi. Nếu tiền cúng dường có được bắng cách bất minh thì bà sẽ trả lại, đây là chính xác.
Tôi nhớ có một năm, hình như là vào dịp Tết, có một vị cư sĩ cầm đến 500.000 đài tệ để cúng dường thường trụ. Tôi đã thấy Hàn quán trưởng đã hỏi ông ấy, kết quả tiền của ông ấy là tiền cho vay nặng lãi. Quán trưởng nghe xong liền hỏi ông ấy xem người trong nhà có biết không? Người trong nhà không biết. Quán trưởng đã trả lại toàn bộ, một xu cũng không nhận. Bà nói với ông ấy, cách làm của ông là sai rồi, trong kinh điển của Thích-ca Mâu-ni Phật, Tam Tạng mười hai bộ kinh điển, không tìm thấy bộ kinh nào dạy bạn cho vay nợ để có tiền cúng dường, không có đạo lý này.
Phật dạy người cúng dường, khuyên người tu cúng dường là tùy phận tùy lực, nhất định tăng thêm áp lực cho bạn, nhất định không được miễn cưỡng, vậy thì sai rồi. Việc cúng dường của bạn nhất định là sanh tâm hoan hỉ chứ không phải là chồng thêm gánh nặng, đây là sai lầm, đạo lý này chúng ta phải biết.
Người phụ trách đạo tràng, khi người khác quyên góp tặng tiền, nếu là số tiền lớn thì phải nên học theo Hàn quán trưởng, thái độ như vậy là chính xác. Cho nên nghe giảng kinh, hiểu rõ lý quan trọng hơn bất cứ điều gì. Thường thì hiện nay thấy tiền là mắt sáng ra, miễn có tiền là được rồi, càng nhiều càng tốt, không hỏi lai lịch, vậy thì không được, điều này nhất định là sai lầm. Số tiền càng nhiều thì càng phải làm cho rõ ràng, phải tra xét cho rõ ràng.
Câu hỏi thứ sáu: Thỉnh thoảng con nghe có người bàn luận đạo tràng nào đó, cư sĩ nào đó không như pháp. Mà những cư sĩ, đạo tràng đó thường là trong lúc lão Pháp sư giảng kinh có tán thán là đạo tràng thù thắng, là Đại đức Bồ-tát. Xin hỏi con nên lựa chọn đạo tràng như pháp như thế nào?
Lựa chọn đạo tràng không phải là chọn ở bên ngoài, nếu chọn ở bên ngoài thì chẳng tìm được đạo tràng nào. Lựa chọn ở đâu? Là từ trong tâm thanh tịnh của mình mà chọn, nơi nào cũng là đạo tràng như pháp, không có đạo tràng không như pháp. Bạn thấy có người bàn luận, bạn có tham gia bàn luận không?
Đạo tràng những năm Thích-ca Mâu-ni Phật còn tại thế, nói lời thành thật, cũng không phải là đạo tràng thập toàn thập mỹ. Vì sao vậy? Tín chúng của Ngài rất nhiều, rất nhiều thì rất tạp, cho nên rồng rắn hỗn tạp, trong đó có rất nhiều người làm việc không như pháp là Tỳ-kheo xuất gia, họ thực sự là đệ tử của Thích-ca Mâu-ni Phật.
Bạn xem “Lục quần Tỳ-kheo” mà trong kinh nói. Những người này đều là Tỳ-kheo không nghe lời, nghe giảng kinh giáo của Thích-ca Mâu-ni Phật rồi mà còn cố tình làm trái, cố tình không tuân thủ, tác oai tác quái khắp nơi, dẫn đầu chính là Đề-bà-đạt-đa. Mà Đề-bà-đạt-đa là anh họ của Thích-ca Mâu-ni Phật, cùng chung ông nội. Những người đó cũng là Bồ-tát mà chúng ta không biết.
Cho nên chúng ta tiếp nhận giáo dục, có hai dạng người dạy dỗ chúng ta, hai dạng này đều là thầy ta. Khổng Tử nói “Ba người cùng đi ắt có thầy ta”, ba người này có một người thiện, một người ác, một người là chính mình, đây gọi là ba người cùng đi. Người thiện là thầy ta, những chỗ tốt của họ chúng ta phải học theo họ. Người bất thiện cũng là thầy ta, họ cố tình làm ra những điều bất thiện đó để chúng ta phản tỉnh, nhìn xem ta có hành vi bất thiện này không?
Nếu ta có thì nhanh chóng sửa lại, nếu không có thì khích lệ, đừng phạm lỗi lầm đó giống như họ, họ cũng là thầy ta. Cho nên, nếu bạn là người thiện thì bạn thấy người trong thiên hạ đều là người thiện; nếu bạn thấy người này bất thiện, người kia bất thiện, quay đầu nghĩ lại đó là chính mình bất thiện chứ không phải họ bất thiện, phải hiểu đạo lý này.
Bạn xem Kinh Hoa Nghiêm mà chúng ta hiện nay đang giảng, mấy ngày gần đây vừa đúng lúc giảng đến. Đại sư Thanh Lương nói: “Thuận nghịch đều là thuận”, chính là đạo lý này. Thuận chính là thiện, nghịch chính là bất thiện, nghĩa là thiện và bất thiện cũng là thiện, không có bất thiện, hoàn toàn xem ở chính mình.
Trong Kinh Lăng-nghiêm, Phật nói: “Nếu có thể chuyển cảnh, ắt đồng với Như Lai”, chính là bạn có thể chuyển được cảnh giới hay không? Bạn có thể chuyển được thì gọi là biết tu hành, gọi là khéo học, khéo tu. Bạn không chuyển được thì bạn bị đào thải mất rồi. Hết thảy cảnh duyên đều là tăng thượng duyên tu học của chúng ta.
Phật ở trong kinh nói rằng, chúng ta tu hành một ngày ở nơi này bằng tu học một trăm năm ở thế giới Tây Phương Cực Lạc; chính là tu hành ở thế giới Tây Phương Cực Lạc một trăm năm không bằng ở đây tu một ngày, bạn nói xem hoàn cảnh ở nơi này có tốt không? Vì sao vậy? Thế giới Tây Phương Cực Lạc vô cùng ổn định, mặc dù ở đó không thoái chuyển nhưng ở đó tiến rất chậm.
Thế giới này là tiến nhanh thoái nhanh, biến động rất lớn, nếu có tiến thì vượt rất nhiều so với thế giới Cực Lạc; nếu không vượt qua được thì rơi xuống rất sâu, sẽ rơi xuống A-tì địa ngục. Đây là lên nhanh xuống nhanh, có chỗ tốt của nó. Nếu bạn có thể không sợ thì ở nơi này thật sự thù thắng hơn thế giới Cực Lạc, nhất định phải biết đạo lý này.
Thế giới này có lên nhanh, nhưng rơi xuống nhanh thì rất nhiều. Rơi xuống đến tam đồ, rơi xuống đến địa ngục, vẫn là tu hành. Ở trong tam đồ thì tu cái gì? Tu sám hối, bạn phải sửa lại cho đúng tư tưởng sai lầm, quan niệm sai lầm, hành vi sai lầm, vừa sửa đúng thì liền xuất ly. Phật cho chúng ta một ví dụ, nghiệp nhân vô cùng phức tạp, Phật đưa ra ví dụ rất đơn giản để cho chúng ta dễ nhớ.
Nhân đọa địa ngục là sân khuể, bạn ở trong địa ngục chịu khổ, biết địa ngục là do tâm sân khuể của ta biến hiện ra, ta từ nay về sau không nổi giận nữa, không sân khuể nữa thì địa ngục không còn nữa, bạn liền thoát khỏi địa ngục. Cõi ngạ quỷ là tâm tham, tâm keo kiệt, bạn ở trong đó chịu thống khổ đó, suy nghĩ mình từ nay về sau không khởi tâm tham nữa.
Hễ buông xuống tâm tham thì cõi ngạ quỷ không còn nữa, liền thoát khỏi cõi ngạ quỷ. Cõi súc sanh là ngu si. Bạn nói xem nơi đó có phải nơi tốt không? Nếu không có những nơi này, tham sân si của bạn đến đâu để đoạn? Ác đạo là giúp bạn đoạn phiền não, thiện đạo là giúp bạn nâng thiện căn.
Chúng ta đến lục đạo, biết ở trong lục đạo đều là đang học tập. Học tập, ở trong Phật pháp nói chính là tu hành, sửa cho đúng những hành vi sai lầm của chúng ta. Sau đó bạn liền hiểu, Phật ở trong kinh nói làm thế nào chúng ta có được thân người? Là do trong đời quá khứ mình tu được ngũ giới thập thiện. Vậy bạn sẽ biết bạn đến cõi người để học cái gì?
Chính là học ngũ giới thập thiện. Tu viên mãn ngũ giới thập thiện thì bạn sẽ được thăng cấp. Giống như đi học vậy, nếu năm học này ta học tốt thì hết năm sẽ được lên lớp, chính là đạo lý này. Nếu trong đời này tu không tốt ngũ giới thập thiện thì sẽ ở lại lớp; ở lại lớp, đời sau bạn vẫn là đầu thai đến cõi người, vẫn đi học, là sự việc như vậy.
Nếu học kém quá, tạo rất nhiều tội nghiệp thì bạn lại đến tam đồ, ở tam đồ là tu sám hối, phải thấu rõ đạo lý này. Sanh lên trời, đến cõi trời dục giới, trong cõi trời dục giới là tu cái gì? Phải đoạn dục; phải tu thượng phẩm thập thiện, phải tu tứ vô lượng tâm, từ bi hỉ xả, dần dần, trời có 28 tầng trời, lại từng tầng từng tầng một mà nâng lên.
Hiện nay ngay cả rất nhiều học giả phương Tây đều hiểu, đều biết rằng con người đến thế gian này là có mục đích. Là mục đích gì? Đến để học tập. Họ nói có hai dạng người đến thế giới này, một dạng là đến để học tập, một dạng là đến để công tác, cách nói này không khác so với Phật pháp nói.
Phật pháp nói, một dạng người là Phật Bồ-tát ứng hóa đến để độ chúng sanh, đó là họ đến để công tác; một dạng người khác, chân thật là đến để tu hành, đến tu hành để nâng cao chính mình, đây chính là đến để học tập. Cho nên, học tập không ngừng nghỉ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn vẫn đang học tập, trong cõi nào cũng là đang học tập, đạo lý này với chân tướng sự thật không thể không hiểu. Nếu bạn biết thì mọi lúc mọi nơi đều là cảnh giới để chuyển đổi chính mình, giúp chính mình nâng cao lên trên.
Nếu chúng ta nghe lời người khác nói thì sẽ hoài nghi. Khi Thích-ca Mâu-ni Phật còn tại thế, việc đặt điều gây rối rất nhiều, cũng có rất nhiều người nghe rồi thì thoái tâm, không học Phật nữa. Huống chi thế gian hiện nay! Làm việc tốt khó, khó không gì bằng, làm người tốt khó.
Cho nên, chúng ta hiểu rõ thiện hay bất thiện thật sự là ở chính mình, chẳng liên quan gì đến người bên ngoài, cũng chẳng dính dáng gì đến cảnh giới bên ngoài. Miễn là bạn có thể như như bất động, tuân thủ giáo huấn của Phật Bồ-tát, y giáo phụng hành thì chính mình chắc chắn có thành tựu.
Trích đoạn trong:
Học Phật Vấn Đáp Tập 2
Người giảng: Lão Hòa Thượng – Pháp Sư Tịnh Không