https://youtu.be/1lv5gBh4qLM
Đời người ở thế gian nhất định phải có phương hướng, có mục tiêu thì bất luận đời sống của bạn là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bạn sẽ không bị cảnh giới chuyển.
Sau đây là bốn câu hỏi của một người mới 16 tuổi.
Câu hỏi thứ nhất: Đệ tử nghiệp chướng sâu nặng, thường hay khởi tham sân si mạn, mặc dù có cảnh giác, lập tức đề khởi Phật hiệu nhưng khó lập tức sanh khởi được tâm chân thành thanh tịnh. Xin hỏi nên làm thế nào để có thể lập tức khởi tâm chân thành thanh tịnh, để hàng phục phiền não?
Việc này bạn đừng nôn nóng, công phu của bạn vẫn chưa đủ, giống như đói bụng vậy, ăn một bát cơm chẳng đủ no bụng. Hiện tại trình độ của bạn là như vậy, vẫn chưa ăn no, tiếp tục ăn thêm mấy bát thì sẽ no bụng. Cho nên nói bạn phải niệm nhiều hơn. Hiện tại hàng phục không được, đã biết đây là phương pháp hàng phục phiền não thì bạn hãy niệm thêm ba năm, năm năm.
Bạn xem Ấn Quang Đại Sư ở trong Văn Sao thường hay nói, phàm phu bình thường thì sau ba năm niệm Phật thì phiền não sẽ nhẹ đi, vẫn chưa thể đoạn. Trong thời gian một cây hương, nước ta ngày trước rất ít người trong nhà có đồng hồ, không giống như hiện nay tiến bộ hơn trước rất nhiều, hầu như nhà nào cũng có đồng hồ.
Thời gian đốt một cây hương, hương dài thì một tiếng rưỡi, hương bình thường thì một tiếng, trong Phật môn tính thời gian đều là đốt hương. Một cây hương dài một tiếng rưỡi, trong một tiếng rưỡi khởi lên 3 – 5 vọng niệm, đây là bình thường, đây là niệm Phật niệm được ba năm, là bình thường. Với những người sơ học thông thường, trong thời gian đốt một cây hương, tức là một giờ rưỡi, khởi hai mươi, ba mươi vọng tưởng cũng là bình thường.
Nếu bạn nói mình vừa mới bắt đầu niệm Phật đã có thể hàng phục được phiền não, việc này Phật cũng không làm được, cũng chẳng có cách gì giúp bạn được, bạn phải tự mình luyện dần dần. Nếu muốn giúp đỡ, đối với việc hàng phục phiền não thì nghe giảng kinh là phương pháp tốt, nghe giảng kinh thì bạn sáng tỏ, giác ngộ. Chân thật giác ngộ thì mới buông xuống được, buông xuống cái gì? Buông xuống vọng tưởng, buông xuống tạp niệm.
Cho dù tạp niệm có khởi lên cũng chẳng đáng kể, đừng quan tâm đến nó, vọng niệm sẽ không còn nữa. Nếu lo sợ vọng niệm khởi lên, “sao mình lại khởi vọng niệm?”, vậy thì vọng niệm lại chồng thêm vọng niệm. “Làm sao mình tiêu diệt được vọng niệm?”, lại thêm một vọng niệm nữa. Vọng niệm của bạn cứ ào ào tăng trưởng, vậy sao có thể đoạn dứt được? Dùng phương pháp gì để đoạn dứt? Không quan tâm đến nó thì đoạn dứt rồi, đừng quan tâm đến nó thì không việc gì, càng quan tâm đến nó, nó lại càng nhiều, phiền phức càng nhiều.
Câu hỏi thứ hai: Mỗi lần nghe Ngài giảng khai thị thì vô cùng hoan hỉ, nhưng phát tâm tinh tấn khó duy trì được lâu. Hơn nữa, có lúc bận học hành, không có cách gì nghe giảng kinh, nên có thối chuyển. Xin hỏi phải nên giữ tâm ban đầu như thế nào để không thối chuyển?
Vấn đề này phải có tâm nhẫn nại, trong Kinh Kim Cang có nói: “Hết thảy pháp đắc thành do nhẫn”, bạn phải có thể nhẫn. Cái mà tôi đang nói chính là tâm nhẫn nại, đừng vội, cứ tuần tự dần dần tiến. Bạn là học sinh, 16 tuổi là tuổi đi học, việc học cũng rất quan trọng, nếu học Phật mà bỏ học hành thì Phật cũng sẽ không đồng ý.
Bạn nói xem vì sao Phật không đồng ý? Học Phật là việc tốt, vì sao Phật không đồng ý? Sẽ làm cho mọi người trong xã hội phê bình: “Phật giáo phá hoại gia đình, phá hoại việc học, phá hoại tiền đồ của anh, vậy anh còn tiếp tục học Phật không?” Đây chính là bạn đang phá hoại hình tượng Phật giáo rồi, cho nên Phật pháp không cho phép. Trừ phi bạn phát tâm xuất gia, cha mẹ ở nhà bạn đều đồng ý, bạn không đi học nữa, đây lại là một chuyện khác. Đã là học sinh thì học hành nhất định phải đặt lên đầu tiên, còn học Phật phải đặt ở thứ yếu, đây là thứ tự nhất định phải nắm thật rõ ràng.
Từ thời học sinh cho đến khi tốt nghiệp, bước vào xã hội, từ công việc hoặc là sự nghiệp, lúc này học Phật hãy nên chú ý đến việc phải nghe giảng kinh nhiều. Có thời gian thì nghe giảng kinh, lúc bận thì có thể buông xuống, để xây dựng tín tâm. Phải cầu lý giải chính xác, chính là trong Phật pháp nói tín, giải, xem trọng ở tín giải.
Đến khi nào thì chúng ta mới thật sự lấy học Phật làm chính? Đến khi buông xuống sự nghiệp, chắc khoảng tuổi trung niên về sau, bạn buông xuống, sự nghiệp do con cái kế thừa, giao cho chúng rồi, lúc này thì được.
Giống như Hoàng cư sĩ ở Singapore ngày trước, ông ấy kinh doanh khách sạn, mở chuỗi khách sạn ở rất nhiều nơi. Hiện nay ông ngoài 60 rồi, giao hết sự nghiệp cho con cái, ông cũng chẳng hỏi đến nữa. Lúc này thì có thể được, chính thức hạ công phu. Khi có nhiều việc, bạn giữ gìn tín giải không thối lui là được rồi. Học Phật như vậy khiến cho mọi người trong xã hội xem thấy cũng vô cùng hoan hỉ, vậy thì chính xác rồi.
Hiện nay bạn đang đi học, bạn học Phật thì ở trong trường bạn phải có đạo đức tốt, làm bài tập tốt, phải làm một tấm gương cho bạn học, là Bồ-tát trong hàng học sinh. Phải nên thực hành điều gì? Hành môn chính là thực hiện Đệ Tử Quy, đối với Phật pháp, bạn nghe nhiều, liễu giải nhiều, tín tâm không thối lui. Đây chính là ở giai đoạn học tập trước mắt của bạn, bạn sẽ thành công, nên học tập như vậy thì chính xác.
Câu hỏi thứ ba: Ở trong thế giới phồn hoa này, tâm con thường bị cảnh giới chuyển. Con muốn tìm một nơi chuyên tâm niệm Phật để sớm ngày cầu vãng sanh, nhưng bị sự nghiệp học hành và người nhà làm chướng ngại. Xin hỏi, ngoài việc cầu Phật Bồ-tát cảm ứng ra, thì con có thể làm gì khác?
Đời người ở thế gian nhất định phải có phương hướng, có mục tiêu thì bất luận đời sống của bạn là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bạn sẽ không bị cảnh giới chuyển. Một phương hướng, một mục tiêu thì khẳng định bạn có thành tựu, trong đời sống của bạn, cho dù rất khổ, bạn cũng sẽ rất vui sướng, đây là đạo lý nhất định. Sự lựa chọn phương hướng mục tiêu của mỗi người không giống nhau.
Hai tuần trước chúng ta đã thấy sự vãng sanh của cư sĩ Hoàng Trung Xương ở Thâm Quyến, ông ấy cũng là một phương hướng, một mục tiêu. Điều ông làm là gì? Là làm một tấm gương cho mọi người xem, chân thật niệm Phật ba năm, thật sự có thể vãng sanh không? Đã làm thí nghiệm cho mọi người chúng ta xem rồi. Chắn chắn là thật, không phải giả, nhưng ba năm đó phải tu học như lý như pháp. Ông ấy thật sự buông xuống thân tâm thế giới, ba năm không nói chuyện, đây là trợ duyên rất tốt. Nói chuyện thì trong tâm sẽ có tạp loạn, ông không nói chuyện với người khác, người ta cũng không nói chuyện với ông, như vậy thì dễ tu tâm thanh tịnh.
Điều kiện số một của vãng sanh, Tây Phương là Tịnh Độ, trong kinh giáo Đại Thừa nói rất nhiều, “tâm tịnh ắt cõi Phật tịnh”, tâm của bạn không thanh tịnh thì sao có thể vãng sanh? Công đức của Phật hiệu là gì? Là khiến cho hết thảy niệm phân biệt, vọng tưởng, chấp trước của bạn mất đi, đắc tâm thanh tịnh.
Vọng niệm nhiều, tập khí nặng thì ý niệm mới khởi lên, một câu A Di Đà Phật đè nó xuống, hằng ngày làm việc này. Nếu như vẫn còn phân biệt chấp trước danh văn lợi dưỡng của thế gian, không buông xuống được, vậy chẳng có cách gì. Bên này đè xuống, bên kia lại khởi lên, đừng nói là ba năm không thành công mà ba mươi năm cũng chẳng thành công, đạo lý là ở chỗ này. Cho nên, nhất định phải buông xuống triệt để. Cái mà bạn đè xuống là tập khí trong quá khứ, khi tập khí nổi nên thì dùng Phật hiệu để đè xuống, khống chế nó. Sau hai, ba năm thì thật sự khống chế được rồi, khống chế được rồi sẽ có cảm ứng, có cảm ứng với A Di Đà Phật thì tâm của bạn thanh tịnh rồi.
Dùng cái gì để cảm? Chẳng phải cầu, không cần cầu, tâm mình thanh tịnh thì Phật sẽ biết, bên đó là Tịnh Độ, khẳng định sẽ vãng sanh về bên đó. Chúng sanh có cảm, Phật Bồ-tát liền có ứng. Cảm ở đây không phải là hằng ngày cầu các Ngài, vậy thì quá khổ rồi, cầu Phật đến giúp đỡ, đến cứu con, con phải đến thế giới Cực Lạc để hưởng phước. Ý niệm này không đúng, có ý niệm này thì không đi được, ý niệm này không thanh tịnh, tâm địa không thanh tịnh.
Nhất định phải biết tâm thanh tịnh thì sẽ cảm ứng, một niệm tương ưng một niệm Phật, đạo lý là ở chỗ này. Cho nên, chúng ta nhất định phải tu tâm thanh tịnh, dùng phương tiện niệm Phật để loại trừ vọng tưởng tạp niệm ở trong tâm, đây chính là công phu niệm Phật. Cho nên, niệm Phật không được hoài nghi, không được xen tạp, không được gián đoạn, hễ bạn có thể làm được ba điều này thì công phu sẽ thành tựu.
Bạn trẻ này, phương hướng, mục tiêu của bạn là ở đâu? Xem thấy thế gian này quá khổ rồi, muốn cầu vãng sanh sớm một chút, tâm lý này của bạn có phải là chạy trốn không? Bạn đến thế gian này, Phật nói rất rõ ràng, dù là bạn đến để hưởng phước hay là đến để chịu tội thì đều là nghiệp báo của bạn, “nhân sanh thù nghiệp” mà!
Tất nhiên mình có phước cũng không muốn hưởng, mình có tội cũng không muốn chịu, hai bên thật sự đều buông bỏ để cầu vãng sanh, đây cũng là một con đường. Nhưng bạn nhìn thấy thế gian này khổ như vậy, nếu bạn phát tâm Đại Thừa, ta phải làm một tâm gương tốt để giúp chúng sanh ở thế gian này, đây chính là Bồ-tát phát tâm, không giống như tâm phàm phu.
Khi chúng ta thấy kiến giải, tư tưởng, ngôn hành mọi người trong xã hội có chỗ sai lầm, chúng ta xét xem bản thân mình có hay không. Nếu không có thì rất tốt, phải giữ gìn thật tốt, nếu có thì phải nhanh chóng sửa lỗi, từ chính mình mà làm, đây chính là tu hành.
“Tu” chính là sửa lại cho đúng, “hành” chính là đem tư tưởng sai lầm, kiến giải sai lầm, ngôn hành sai lầm sửa lại cho đúng. Bạn làm một tấm gương tốt cho mọi người trong xã hội. Lòng người thế gian không thanh tịnh, người thế gian hằng ngày tạo nghiệp chướng, mình tu tâm thanh tịnh ở thế gian này, không bị họ quấy nhiễu, mình tạo thiện nghiệp, không tạo ác nghiệp, lâu ngày họ sẽ bị ảnh hưởng.
Đến lúc đó, chính mình khi nào muốn sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc thì liền đi được ngay, vì sao vậy? Tâm bạn thanh tịnh. Đối với thế gian này, thật sự không có lưu luyến, không có mong cầu, chân thật làm được không tranh với người, không cầu với đời, làm tấm gương tốt cho người thế gian xem, đây gọi là chân thật học Phật. Ở trường, không những làm tấm gương tốt cho bạn bè, cho thầy cô, mà còn làm tấm gương tốt cho xã hội, đây là công đức vô lượng!
Tịnh Tông là Đại Thừa, không phải là Tiểu Thừa, đạo lý này nhất định phải hiểu. Dùng phương pháp Tiểu Thừa, chỉ cầu tự lợi mà không thể lợi tha thì tâm hạnh này không thể vãng sanh, niệm Phật cũng không thể vãng sanh. Thật sự có thể niệm Phật vãng sanh, nhất định phải phát nguyện, khi ta sinh đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, gặp Phật A Di Đà, được oai thần bổn nguyện của Phật A Di Đà gia trì rồi thì nhất định phải quay về Ta-bà để phổ độ chúng sanh, phải có tiêu chuẩn này mới được.
Thế giới Tây Phương Cực Lạc không phải là trại tị nạn, không phải là đi hưởng phước, mà đến đó để thành tựu đạo nghiệp, điều này phải hiểu. Nếu ở thế giới này mà có cơ hội thành tựu đạo nghiệp thì bạn không được buông bỏ, vì sao vậy? Ở trong kinh, Phật đã nói với chúng ta rất rõ ràng, tu hành một ngày ở thế giới Ta-bà bằng tu hành một trăm năm ở thế giới Tây Phương Cực Lạc.
Cho nên, tu hành chân thật thành tựu, ở thế giới Ta-bà nhanh chóng, tu hành ở thế giới Tây Phương Cực Lạc rất chậm chạp. Hoàn cảnh tu hành ở nơi đó tốt, không có chướng ngại nên tiến bộ rất chậm. Ở thế giới Ta-bà thì lên nhanh xuống nhanh, nếu bạn đi lên, thoáng chốc liền lên rất cao, nếu bạn bị đào thải, cũng sẽ bị đào thải rất nhanh. Làm sao bạn có thể giữ được lên nhanh mà không xuống được?
Ở Tây Phương Tịnh Độ có bốn cõi, ba bậc, chín phẩm, vì sao chúng ta không chọn lấy cảnh giới tối cao đó? Vì sao không lập chí cầu đến cõi Thật Báo Trang Nghiêm, thượng thượng phẩm vãng sanh? Ở thế gian này của chúng ta một đời thì có thể tu thành, đến thế giới Cực Lạc thì phải mất rất nhiều kiếp, không phải là thời gian ngắn, phải hiểu đạo lý này.
Phật đều giảng rõ ràng cho bạn, nếu không giảng rõ ràng cho bạn thì khi bạn đến thế giới Cực Lạc, bạn sẽ trách A Di Đà Phật: “Thế giới Ta-bà có cơ hội tốt như vậy, vì sao Ngài gọi con đến đây, để cho con lãng phí thời gian dài đến như vậy?” Phật đều giảng rõ ràng toàn bộ rồi, do chính bạn lựa chọn thôi. Chẳng qua thế giới Cực Lạc thì ổn định, ở đó chỉ có tiến về phía trước, không có thối lui, nhưng tiến bộ rất chậm, phải hiểu tình hình sự thật như vậy .
Như trong Kinh Hoa Nghiêm đã nói rất rõ ràng, đặc biệt là Phẩm Tịnh Hạnh vừa mới được giảng qua. Trong Phẩm Tịnh Hạnh, vì sao cảnh giới thuận nghịch đến trước mặt Bồ-tát, chính là trước mặt người tu hành, thì toàn bộ đều bình đẳng? Đó là vì tâm có thể chuyển cảnh, đây là trong Kinh Lăng-nghiêm đã nói, “Nếu có thể chuyển cảnh, ắt đồng với Như Lai”, điều này rất quan trọng. Cho nên, người biết tu hành thì phải giống 53 tham sau cùng của Kinh Hoa Nghiêm, đây là Thiện Tài thị hiện cho chúng ta, chúng ta phải biết học tập.
Các Ngài ở trong thuận cảnh, thiện duyên tu điều gì? Không sanh tham luyến, đây là biết tu hành. Trong nghịch cảnh, ác duyên không sanh sân khuể. Tham sân si của bạn đoạn từ đâu? Phải ở trong cảnh giới mà đoạn, đó là chân thật đoạn.
Cảnh giới không hiện tiền, bạn đi tìm núi sâu rừng thẳm để ở, để tu hành, không tiếp xúc với bên ngoài. Tu suốt ba mươi năm, tâm địa rất thanh tịnh, cảm thấy không tệ lắm, khi ra ngoài một chuyến, lập tức loạn mất. Vì sao vậy? Vì không trải qua khảo nghiệm. Bạn vào núi sâu rừng thẳm, đó là trốn tránh, trốn tránh thì không được, bạn phải dũng cảm đối diện với hiện thực, ở trong cảnh giới hiện thực mà đoạn tham sân si mạn, đây là đoạn phiền não.
Đối với hết thảy người có địa vị thấp kém, bần tiện thì không sanh ngạo mạn, những người đó đến trước mặt, ta phải không sanh ngạo mạn. Bất luận là cảnh giới gì, nhất định phải đối trị phiền não tập khí của bạn, vấn đề là bạn có thể nhận biết hay không, bạn có thể nhận được lợi ích hay không, điều này rất quan trọng.
Người thường có tập khí rất nặng, thuận cảnh thì họ khởi tâm tham, sanh phiền não, ác duyên thì họ sanh sân khuể; gặp người có địa vị cao thì họ cảm thấy mình rất hèn kém, đó là cảm giác tự ti của họ khởi lên, cảm thấy không bằng người. Gặp người thấp kém hơn họ thì họ ngạo mạn, đây gọi là tạo nghiệp!
Phật dạy chúng ta ở trong hết thảy cảnh giới phải tu tâm bình đẳng, tu nhất tâm bất loạn, là “nhất tâm bất loạn” mà trong Kinh Di Đà nói. Đó là tiêu chuẩn tu hành của Tịnh Tông, bất luận là tụng kinh, niệm Phật, lạy Phật, hết thảy đều là một mục tiêu, là nhất tâm bất loạn. Nhị tâm, khởi tâm động niệm thì loạn rồi, nhất tâm là tâm thanh tịnh, ba tâm hai ý thì ô nhiễm rồi. Chúng ta ở trong cảnh giới phải biết dụng công, dùng công phu gì, dùng phương pháp thế nào, nhất định phải rõ ràng, phải minh bạch.
Cho nên, người trẻ tuổi phải nên phát đại tâm, phải chân thật học Phật thật tốt. Học Phật thì bất luận là thân phận gì, nam nữ già trẻ, các ngành các nghề, hết thảy đều là Bồ-tát, đều có thể hành Bồ-tát đạo, không nhất định là phải xuất gia.
Trong 53 lần tham học có rất nhiều Bồ-tát thị hiện đều là tướng tại gia, thậm chí còn chẳng học Phật, còn có người học ngoại đạo. Đó toàn là Bồ-tát, đều làm ra một tấm gương cho chúng ta xem, nói với chúng ta phải nên tu học Pháp Đại Thừa như thế nào.
Thế thì tôi nghĩ chúng ta thân phận là gì, hiện nay sống ở trong hoàn cảnh thế nào, bạn cũng có thể tìm người tương tự như bạn, bạn học với họ thì bạn sẽ biết cách học như thế nào. 53 vị thiện tri thức, có đủ nam nữ già trẻ, công việc ở các ngành các nghề, bạn xem ngành nghề đó, biểu hiện của họ trong ngành nghề đó chính là cách học thế nào.
Câu hỏi thứ tư: Nghe nói Pháp sư Oanh Kha sợ đọa địa ngục, phát tâm niệm Phật ba ngày thì vãng sanh. Đệ tử tự biết thân ở trong thế giới phồn hoa này tuyệt chẳng có định lực. Muốn noi gương Pháp sư Oanh Kha, phải nên làm như thế nào?
Bạn mới 16 tuổi, bạn cũng không xuất gia, nếu bạn niệm Phật vài ngày mà vãng sanh thì sẽ dọa người trên thế giới này chẳng dám niệm Phật nữa. Vừa niệm Phật thì bạn thấy đó, như vậy mà được sao! Một mình bạn vãng sanh sẽ khiến ngàn vạn người đều không dám niệm Phật, đều không thể vãng sanh. Bạn có nghĩ đến điều này chưa?
Sự thị hiện của Pháp sư Oanh Kha là đúng, là người xuất gia, hơn nữa là xuất gia đã rất lâu. Xuất gia không giữ thanh quy, thường phá giới phạm quy, làm một số việc bất thiện, đó là do phiền não tập khí của mình quá nặng. Trong hàng xuất gia, Pháp sư Oanh Kha làm ra thị hiện này là chính xác. Cho nên, nhất định phải nghĩ xem thân phận chính mình hiện nay, hoàn cảnh sống, hoàn cảnh tu học của mình hiện nay, đang là thời điểm nào? Bạn có thể học thầy Oanh Kha không? Điều này nhất định phải biết, nhất định phải nghĩ đến.
Thầy Oanh Kha đã làm chứng minh cho chúng ta, trong Kinh Di Đà nói, “hoặc một ngày” đến “hoặc bảy ngày” có thể vãng sanh, thầy ấy làm được sự thị hiện này. Hoàng Trung Xương đã làm thí nghiệm ba năm cho chúng ta xem.
Trong Tịnh Độ Thánh Hiền Lục, Vãng Sanh Truyện có rất nhiều người niệm Phật ba năm, năm năm thì vãng sanh. Có rất nhiều người đọc qua sách này hỏi tôi, các vị ấy có phải là chỉ còn vừa đúng ba năm, năm năm tuổi thọ, niệm Phật xong thì thọ mạng đến rồi phải không?
Tôi nghĩ nếu là một người, hai người thì có thể là có tình hình này, nhiều người niệm Phật xong thì thọ mạng đến rồi, điều này là không thể được, tuyệt đối không phải là tình hình này. Vậy phải nên nói như thế nào? Họ còn tuổi thọ, công phu niệm Phật của họ thành tựu rồi, họ không cần thọ mạng nữa, vậy mới có thể nói được thông, họ không mong muốn ở lại thế gian này nữa.
Nếu công phu thành tựu rồi, có muốn ở lại thế gian hay không cũng không phải ý của chính họ nữa. Họ biết trước giờ lâm chung, tự tại vãng sanh thì chúng ta rất rõ ràng, rất sáng tỏ. Công phu thành phiến, thượng phẩm thì đắc tự tại, họ có thể làm chủ chính mình. Khi công phu thành phiến rồi, họ còn muốn ở lại thế gian này nữa không?
Xem pháp duyên ở thế gian này, nếu chúng sanh có duyên với bạn, có duyên chính là bạn giảng kinh thuyết pháp họ tin tưởng, họ có thể lắng nghe, họ có thể y giáo phụng hành, đây chính là có duyên, vậy thì bạn nhất định phải giúp họ. Nếu không có duyên, cho dù bạn có lòng tốt khuyên họ, họ cũng không tin tưởng, họ không có tín tâm đối với bạn, chính là không có duyên. Không có duyên thì bạn có thể đi, có duyên thì phải dẫn thêm mấy người cùng đi, đây là đạo lý nhất định.
Duyên có cạn có sâu, thiện căn có dày có mỏng khác nhau. Tốt nhất là thiện căn sâu dày, duyên cũng sâu dày, một đời này gặp được bạn, họ nhất định được độ, nhất định họ sẽ vãng sanh. Khuyên một người vãng sanh chính là giúp một người làm Phật. Đại Từ Bồ-tát nói rất rõ ràng, đây là việc tốt.
Thiện căn của họ không đủ, phải giúp họ nâng lên, đời này họ có thể vãng sanh không? Điều đó không nhất định, nói chung là, trong đời này, thiện căn của họ được nâng lên rồi; họ không có thiện căn nhưng có duyên với bạn, bạn gieo chủng tử Phật pháp cho họ, đó gọi là “Một khi nghe qua tai, vĩnh viễn trồng hạt giống đạo”, đây là việc tốt.
Ngày nay, bạn thấy thế giới phồn hoa này rất đáng thương, những năm đầu Dân Quốc, Tô Mạn Thù nói thế giới này là thế giới bi thảm. Ông ấy sống cách chúng ta khoảng gần một thế kỷ, hiện nay thế giới này so với thế giới một thế kỷ trước lại càng thê thảm hơn, càng đáng thương hơn. Cho nên, khó được nhất là khi chúng ta giác ngộ rồi thì phải hồi đầu, phải học Thích-ca Mâu-ni Phật, Thích-ca Mâu-ni Phật đến để giúp chúng sanh khổ nạn.
Học Thích-ca Mâu-ni Phật, ta không có trí tuệ, ta cũng không có phước báo, ta dùng điều gì để trợ giúp? Phật nói với chúng ta, “hết thảy chúng sanh đều có trí tuệ và đức tướng Như Lai”, câu nói này nói một cách khác, phước báo của bạn, của tôi, của họ là bình đẳng với Phật, trí huệ cũng là bình đẳng, tại sao nói không có trí huệ, không có phước báo để giúp đỡ chúng sanh? Có! Có nhưng không thể hiện tiền, không thể hiện tiền là do chính mình có nghiệp chướng, bạn hễ buông xuống nghiệp chướng thì trí huệ, phước báo liền hiện tiền.
Chúng tôi ở trên bục giảng thường hay nhắc nhở mọi người, buông xuống chấp trước đối với hết thảy người, sự, vật thì bạn sẽ có tiểu ngộ, trí huệ tiểu ngộ đó cũng vượt quá phú quý trời người rồi, trong Phật pháp nói bạn đắc Chánh Giác. Đây là người nào? Là A-la-hán, Bích-chi-Phật.
Hễ chính bạn chịu buông xuống, chánh giác là vốn có, phước báo cũng là vốn có. Nếu bạn có thể buông xuống phân biệt thì bạn chính là Bồ-tát, buông xuống khởi tâm động niệm thì bạn liền thành Phật. Kinh giáo Đại Thừa thường nói, phàm phu thành Phật chỉ trong một niệm, buông xuống triệt để một niệm đó. Ngày xưa có Lục Tổ Huệ Năng Đại Sư của Thiền Thông chính là tấm gương tốt, Ngài triệt để buông xuống, minh tâm kiến tánh, kiến tánh thành Phật, năm đó Ngài 24 tuổi.
Ngài có thể làm được, vì sao chúng ta không làm được? Nguyên nhân không làm được chính là vì tham luyến ngũ dục lục trần. Bạn có thể nhìn rõ ràng ngũ dục lục trần, nhìn thấu rồi, “Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng”, bạn sẽ không còn tham nữa.
Nếu bạn nhìn rõ ràng nhân quả rồi thì bạn sẽ biết tham sân si mạn không phải là thứ tốt, nhất định sẽ chiêu cảm ác báo đời sau, bạn còn dám không? Cho nên, giáo dục nhân quả mặc dù không thể dẫn con người đến triệt ngộ, nhưng nó cho con người sự cảnh giác rất lớn, dạy bạn khởi tâm động niệm đều là nghiệp, tạo tác thì sẽ nghiêm trọng hơn. Việc này trong Liễu Phàm Tứ Huấn đều có.
Cho nên, giáo dục nhân quả là vô cùng quan trọng đối với thế gian hiện nay. Đại Sư Ấn Quang đã làm thị hiện cho chúng ta, Ngài cả đời có thể nói là toàn tâm toàn lực đề xướng giáo dục nhân quả.
Chúng tôi muốn đem Liễu Phàm Tứ Huấn, Cảm Ứng Thiên, An Sĩ Toàn Thư làm thành phim truyền hình để hoằng dương giáo dục nhân quả, khiến cho mọi người giác ngộ. Hiện nay bạn dùng cách khác khuyên họ, họ không tin tưởng, rất khó tiếp nhận; bạn nói đến báo ứng, họ nhìn thấy sự việc này thì họ sẽ sợ hãi.
Đời người ở thế gian này phải xác định phương hướng, mục tiêu. Chân thật có thể buông được xuống thì sẽ nắm chắc phần vãng sanh. Không nắm chắc phần vãng sanh, vẫn là việc vướng mắc trong tâm quá nhiều, không thể một đao đoạn dứt.
Chân thật có thể buông xuống, chướng ngại nào cũng không còn, bất luận làm sự nghiệp gì cũng đều sẽ thành tựu viên mãn, vì sao vậy? Không vì chính mình mà vì xã hội, vì chúng sanh. Làm thành công là do chúng sanh có phước, làm không thành công là vì chúng sanh không có phước, chẳng liên quan đến mình, bạn nói xem tự tại biết bao!
Có ngã ở trong đó thì không tự tại, bạn sẽ có được mất, sẽ có tốt xấu, vậy sẽ tạo nghiệp. Vô ngã sẽ không tạo nghiệp, tu được vô ngã, Phật pháp gọi là Tịnh nghiệp. Phật đều khuyến khích chúng ta, ở thế gian phải học giống như Bồ-tát, tạo tịnh nghiệp, không tạo ô nhiễm, ác nghiệp, vậy thì đúng rồi.
Đoạn ác tu thiện, không vì chính mình mà vì người khác. Chính mình phải làm thật nghiêm túc, vì người khác là làm tấm gương cho người khác, dùng cái thân này để gợi mở dẫn dắt người khác, làm thân giáo, “học vi nhân sư, hành vi thế phạm”(học để làm chuẩn mực cho người khác, hành động để nêu gương cho đời), đây là đại công đức! Làm tấm gương cho người khác xem, học Phật Bồ-tát, vậy thì đúng rồi.
Trích đoạn trong:
Học Phật Vấn Đáp Tập 1
Người giảng: Lão Hòa Thượng – Pháp Sư Tịnh Không